Chào mừng các bạn đã đến với webblog lớp 9/6 - Chi đội Nguyễn Văn Trỗi - trường THCS Lý Tự Trọng - Tam Kỳ - Quảng Nam. Chúc các bạn có một ngày học tập thật lý thú và bổ ích

Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

BÀI DỰ THI VIẾT THƠ VĂN MỪNG 20/11

                                    VIT TUI 15

“Thu về cho quê bạn bốn bức tứ bình yên, cho chị em bạn trèo lên khoang dốc vui  hát hội trăng rằm; thu về cho nồi cơm của cha lâu thiu, cho bồn nước của mẹ lâu cạn, cho cánh đồng cổ tích của bà thêm hương thêm sắc,..” Và cũng cái mùa thu ấy , là mùa đám học trò chúng tôi đầy bâng khuâng,  xúc cảm. Cũng cái mùa se lạnh, mùa của hoa sữa, mùa của bầu trời cao rộng đầy hi vọng - mùa tựu trường.
Trời đã bước vào mùa thu – mùa đẹp nhất trong năm. Mùa thu mang trong mình những nét rất riêng khiến nó sống trong tâm khảm của nhiều người như một nỗi nhớ. Và không hiểu sao đối với học sinh chúng tôi, mùa Thu là một âm thanh, ngôn ngữ riêng luôn đem lại một sự nghẹn ngào khác biệt.
 Chúng tôi - những học sinh lớp 9 - cuối cấp của bậc THCS đã bốn lần bước qua cánh cổng trường Lý Tự Trọng ấy, bốn lần ấy nắng thu trên phố vẫn nhẹ vàng không bị dại nhạt, gió thu qua chiếc áo lá vẫn không bị lạnh khô. Cây ven đường gầy guộc tao nhã lấm chấm chút lá vàng làm lòng phố như mảnh mai sẫm hơn, mái phố như lãng mạn nâu hơn, làm sân trường trên khắp đất nước hình chữ S này dậy lên một niềm vui, đưa mọi người khẽ chạm vào kí ức ngọt ngào, làm sống lại kí ức của ngày 5-9 huyền thoại. Nhưng có điều, có ai biết mỗi lần ấy là một lần đấu tranh tư tưởng dữ dội…
 Lớp 6 - khi chúng tôi khép lại 5 năm tiểu học, nhẹ khép cánh cửa tiểu học để đẩy ra cánh cửa của THCS,  chúng tôi nhỏ dại chào một năm học mới non nớt, có một chút hứng khởi mang tên “hôm nay tôi đi học “, có một chút tự hào của học sinh cấp hai, nhưng vẫn có chút gì đó rất mới mẻ làm lo sợ, vẫn biết phía trước là bầu trời rộng mở, biết biển học là vô bờ, thế nhưng vẫn ước rằng giá như được như những học trò cũ thì tốt biết mấy, để khỏi phải e dè như vậy…     
Lớp 7 , một năm trôi qua đủ để chúng tôi quen dần với không khí ở ngôi trường này, vui vẻ chuẩn bị cho năm đầy hi vọng và ước mơ tươi đẹp. Bạn bè thầy cô chắc đã biết mặt hết rồi nhưng có lẽ vẫn chưa nhớ hết tên, nhưng còn 2 năm nữa lần mà…
Lớp 8 đã đủ lớn, đã có 2 năm để trưởng thành trong vòng tay của cha, mẹ Lý Tự Trọng, và đủ để ý thức  khi mỗi lần tạm biệt một lớp người ra trưòng rằng chỉ còn một năm nữa là chúng tôi cũng sẽ vậy, nên nỗi buồn có thoáng qua,…
 Nhưng rồi lớp 9, mọi cảm xúc như vỡ òa, vẫn là sân trường này, vẫn đầy những bóng bay rực rỡ, vẫn là khối 9 ra trường lớp 6 nhập trường, mọi thứ vẫn vậy nhưng chắc có lẽ chỉ lòng chúng tôi khác, chưa bao giờ tôi thấy lưu luyến cái ngày 5-9 đến như vậy, thế là năm học cuối cấp cũng đã đến… Năm nay anh chị lớp 9 đón lớp 6 vào trường, như nhìn lại chính mình năm trước, luyến tiếc vô cùng, và lại ước giá như đây là lần đầu vào ngôi trường này.

Giá như cuộc đời là một cuốn phim, có thể tua đi, sửa lại nhiều lần, giá như sự vô tình của thời gian chợt dừng lại để chúng tôi ngắm chúng tôi cái tuổi 15- ngắm sân trường chúng tôi lần cuối, ngắm bạn bè, thầy cô thân quen, ngắm lại tất cả, từ những thứ quen thuộc nhất đến lạ lẫm nhất… bởi chúng tôi sợ sẽ quên, quên mất một vài chi tiết nhỏ làm nên cái trường đầy tự hào, to lớn này.  Nhưng thời gian vẫn trôi theo quy luật tất yếu, theo dòng chảy của cuộc sống và mỗi người đều đón nhận theo một cách tự nhiên nhất.
          Và rồi kí ức tại nơi đây lại dậy lên trong tâm trí, rất chậm tựa như một cuốn phim,  như quy luật chuyển động chậm dần trong vật lí vậy đó…
        Tôi nhớ thầy cô, nhớ dường như là từng lời nói, nhớ cái lúc mà họ đứng trên bục giảng đốt cháy niềm đam mê với nghề , truyền đạt vô vàng là kiến thức, nhớ những lúc họ dày công dạy bảo chúng tôi nên người nhưng chúng tôi vẫn lì lợm nhìn lại họ bằng ánh mắt bồng bột của tuổi trẻ chưa rõ sự đời. Tất nhiên chúng tôi vẫn thương thầy cô lắm chứ, ghi trong lòng từng lời dạy, khuyên răn kia nhưng chúng tôi giả vờ vậy thôi rồi cất vào tim mà làm hành trang vào đời. Tôi nhớ có lần cô bảo: "Các em đều thấy mỗi cánh hoa đều có hạt ngọc ở giữa. Hạt ngọc ấy tượng trưng tiềm lực của các em, là thứ mà các em cần trong tương lai. Bởi vì cát khi nằm trong vỏ ngọc trai, có giá trị rất lớn , vì thế các em đang nắm trong tay hạt giống ươm mầm cho các giá trị tiềm tàng” . Câu nói ấy là sự động viên có mục đích rất lớn, là sự sâu xa của một tương lai tươi sáng, và phát huy mục đích cao cả thực sự không phải là khi bạn hiểu nó như thế nào mà là bạn áp dụng nó như thế nào, ấy là câu hỏi cần ta trả lời bằng tương lai chính chúng ta. Nhưng cũng có người thầy nói đùa mà tôi nhớ tới giờ: “ Khi chia tay các em hứa thật nhiều, hứa cả những ngày 20-11 kế tiếp, hứa sẽ về thăm thầy nhưng chỉ được vài em, thế chúng em định hứa để bao giờ thực hiện vậy?”. Chỉ là câu nói đùa nhưng là lời thức tỉnh cho chúng em về tình cảm thầy cô dành cho chúng em là một tình cảm cao quý tựa như tình cảm sinh thành… Và chúng tôi cũng thương thầy, cô như là người cha, người mẹ thứ hai của đại gia đình Lý Tự Trọng. Hằng năm qua, hàng chuyến đò cập bến, hàng hạt giống được ươm mầm, giá là bác đưa đò hay bác nông dân thì họ cũng có lúc chán nản, mệt mỏi nhưng thầy cô chúng tôi vẫn như thế đầy nhiệt huyết như ngày đầu vào nghề. Tự hỏi : động lực nào cho sự cố gắng ấy, liệu có phải từ hi vọng vào đám học trò chúng tôi, mầm non của đất nước?

          Và có một điều chúng tôi vẫn phải nhớ ấy là anh em chúng tôi, cùng một khối, cùng nhau một lớp , và kể cả là cùng một chỗ ngồi, cùng nhau chia sẻ mọi nỗi niềm, cùng nhau tham gia mọi hoạt động của trường. Yêu thương nhau nhất có thể, hăng hái vui đùa nhất có thể để khi nhớ về là cả một chuỗi những ngày hạnh phúc và để tạo ra một cái tên thân thương “ Anh em LTT K14-18”  . Nghịch ngợm thì chúng tôi có thừa, tiếng chúng bạn tíu tít tranh nhau nói, tiếng nhai chóm chép của cốc dần, snack,… làm rộn cả trường. Có giận hờn nhưng chỉ là thoáng qua, rồi lại chơi thân như chưa có gì xảy ra, ấy là điều quý nhất của tuổi học trò.
          Có một góc thân quen, lớp học, nhà xe, hành lang và khoảng trời bé nhỏ che trên đầu chúng tôi, tiếng chuông vào lớp, ra về, tiếng lật sách, thước kẻ, tất cả là âm thanh riêng của tháng năm đi học. Nhớ cái bảng đen đầy những là chữ, nhớ chỗ ngồi thân quen, 2 lớp học gắn bó 4 năm học mà tựa như là cả đời. Rồi bất chợt nghĩ tới năm sau, vẫn là lớp học này, chỗ ngồi này nhưng người ngồi lại không phải là chính mình.
          Mắc cười thật, chằng biết từ khi nào tôi lại hết sợ cái ngày thứ hai, hết cái cảm giác thẩn thờ vào lớp khi nghe tin “Chào cờ kết thúc”, từ khi nào tôi lại có thú vui ngồi trong phòng ngắm nắng ngoài sân trường, không biết sân trường yên tĩnh đang ẩn giấu bao nhiêu tâm tư, không biết từ khi nào tôi lại mong 45 phút mỗi giờ dài ra thêm, từ khi nào tôi yêu cái nắng tựu trường,... Chẳng biết như vậy là nên vui hay buồn?
          Để rồi cái ngày bế giảng sắp tới chúng tôi lưu luyến mọi thứ, khép lại năm tháng cấp hai như cơn mưa đầu mùa, chóng vánh, ngô nghê và khờ dại. Vì sống trong thời niên thiếu nên lầm tưởng phía trước còn rất dài, nào ngờ ấy là dòng sông chẳng bao giờ chảy ngược nên níu lại chẳng kịp, những ngày tháng ấy là bài văn viết mãi không xong, là bài toán giải mãi không ra, là cuộc sống với ba điểm thẳng hàng: nhà, trường, lớp học thêm. Đó là quãng thời gian buồn tẻ nhưng cũng phong phú nhất trong đời. Tưởng chừng trôi qua rất nhanh nhưng chỉ một cái chớp mắt là ta đã gọi trường Lý Tự Trọng này “trường cũ”, thật vậy nhưng sẽ vẫn mãi nhớ, quả thực:
Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
                                     Ngàn năm hồ dễ đã ai quên.
_Lê Kim Ngân_

-------------------------------------------------------------------------------------------

c trường xưa


                                       Phố thị trắng xóa ngày mưa
                             Từng dòng kí ức trường xưa tìm về
                                       Bồi hồi như tỉnh cơn mê
                             Bạn học tỉnh lẻ bây giờ nơi nao?
                                       Tháng ngày hối hả qua mau
                             Ngày tháng hoa mộng phải đâu còn đầy!
                                       Nhớ ai gian khó dông dài
                             Nhớ ai năm ấy đò đưa không ngừng
                                       Nhớ người thầy nắng cháy lưng
                             Nhớ về cô giáo phơi sương bạc đầu.
                                       Dáng người vất vả in sâu
                             Cho đàn em đó bay cao ngang trời
                                       Ai ơi xin khắc ghi lời
                             Ơn thầy nghĩa bạn đời đời không quên.
_Phan Thanh Tuyền



                   

Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

Thông báo

Thứ 2 ngày 6/11 và thứ 3 ngày 7/11 học sinh trường THCS Lý Tự Trong được nghỉ học vì lí do thời tiết